Bible

Transform

Your Worship Experience with Great Ease

Try RisenMedia.io Today!

Click Here

1 Kings 2

:
Vietnamese - NVB
1 Khi ngày Đa-vít qua đời đến gần, Đa-vít khuyên dặn Sa-lô-môn, con trai của mình rằng:
2 “Cha sắp đi vào con đường mọi người trên đất phải đi qua. Vậy con hãy mạnh mẽ, hãy chứng tỏ con một bậc trượng phu,
3 hãy để ý kỹ những CHÚA Đức Chúa Trời của con đòi hỏi nơi con. Con hãy đi trong đường lối Ngài, vâng giữ những mạng lịnh, điều răn, luật pháp quy tắc của Ngài như đã chép trong kinh luật Môi-se, để con được thịnh vượng trong mọi việc con làm nơi nào con đi đến,
4 hầu cho Chúa sẽ giữ lời hứa của Ngài đã hứa với cha rằng: ‘Nếu hậu tự của ngươi biết cẩn trọng sống trước mặt Ta; nếu chúng hết lòng hết tâm hồn bước đi cách trung thành trước mặt Ta, thì ngươi sẽ không lo một người kế vị ngồi trên ngôi của Y-sơ-ra-ên.’
5 Ngoài ra, con cũng biết những việc Giô-áp con trai Giê-ru-a đã làm cho cha, thế nào hắn đã đối với hai vị chỉ huy quân đội Y-sơ-ra-ên, tức Áp-ne con trai Nê-rơ A-ma-sa, con trai Giê-the. Hắn đã giết hai người ấy, làm đổ máu họ ra trong thời bình như thể ngoài trận mạc. Hắn đã làm vấy máu chiến trường nơi đai lưng của hắn trên giày của hắn mang nơi chân.
6 Con hãy dựa vào sự khôn ngoan của con xử sự trong việc nầy, đừng để đầu bạc của hắn bình an đi xuống âm phủ.
7 Con hãy đối xử tử tế với các con trai Bát-xi-lai, người Ga-la-át; hãy để họ ăn đồng bàn với con. họ đã đứng bên cha, khi cha chạy trốn khỏi Áp-sa-lôm, anh con.
8 Con cũng Si-mê-i, con trai Ghê-ra, người Bên-gia-min, Ba-hu-rim. Hắn đã lấy những lời độc hại rủa sả cha trong ngày cha đi đến Ma-ha-na-im, nhưng khi hắn xuống đón cha bờ sông Giô-đanh, cha nhân danh Chúa thề với hắn rằng: ‘Ta sẽ không giết ngươi bằng gươm.’
9 Nhưng con chớ coi hắn tội, con khôn ngoan biết phải đối xử với hắn thể nào. Con hãy làm cho hắn phải mang đầu bạc dính máu xuống âm phủ.”
10 Rồi Đa-vít an giấc cùng các tổ phụ mình, được chôn trong thành Đa-vít.
11 Những ngày Đa-vít trị trên Y-sơ-ra-ên bốn mươi năm. Vua trị bảy năm tại Hếp-rôn ba mươi ba năm tại Giê-ru-sa-lem.
12 Vậy Sa-lô-môn ngồi trên ngai Đa-vít, cha mình, vương quốc của Sa-lô-môn được thiếp lập vững vàng.
13 A-đô-ni-gia, con trai Ha-ghít đến gặp Bát-sê-ba, mẹ của Sa-lô-môn. hỏi: “Ngươi đến ý bình an chăng?”A-đô-ni-gia đáp: “Vâng, bình an.”
14 Rồi nói tiếp: “Xin cho tôi một lời thưa cùng bà.”Bà đáp: “Hãy nói đi.”
15 A-đô-ni-gia nói: “Chắc cũng biết vương quốc nầy đáng thuộc về tôi, cả Y-sơ-ra-ên đều mong đợi tôi trị vì, nhưng vương quốc đã quay trở thành của em tôi, ấy do nơi Chúa thôi.
16 Nhưng bây giờ tôi một điều muốn xin bà, mong đừng từ chối.”Bà đáp: “Hãy nói đi.”
17 A-đô-ni-gia nói, “Xin hãy nói với vua Sa-lô-môn, vua chẳng từ chối với điều gì, xin vua ban cho tôi A-bi-sắc, người Su-nem, làm vợ.”
18 Bát-sê-ba đáp: “Được, ta sẽ nói với vua cho ngươi.”
19 Bát-sê-ba đến gặp vua Sa-lô-môn để xin vua giùm cho A-đô-ni-gia. Vua đứng dậy đón cúi đầu trước mặt bà; đoạn vua ngồi xuống trên ngai, rồi truyền đem một ngai nữa cho thái hậu, ngồi bên phải vua.
20 Bấy giờ nói: “Mẹ một việc nhỏ xin con, mong con đừng từ chối.”Vua đáp: “Thưa mẹ, xin mẹ hãy nói, con sẽ không từ chối đâu.”
21 nói: “Hãy ban A-bi-sắc, người Su-nem, làm vợ A-đô-ni-gia, anh con.”
22 Nhưng vua Sa-lô-môn đáp với thái hậu rằng: “Tại sao mẹ lại xin A-bi-sắc, người Su-nem, cho A-đô-ni-gia? Sao mẹ không xin cả vương quốc nầy cho anh ấy luôn. anh ấy anh của con mà. Sao mẹ không xin cho anh ấy thầy tế lễ A-bia-tha Giô-áp, con trai Giê-ru-a luôn một thể đi.”
23 Bấy giờ vua Sa-lô-môn nhân danh Chúa thề rằng: “Nguyện Chúa đối xử với tôi, nguyện Ngài phạt tôi cách nặng nề, nếu A-đô-ni-gia không bị thiệt mạng lời yêu cầu nầy.
24 Vậy bây giờ, tôi nhân danh Chúa hằng sống, Đấng đã làm cho tôi được vững vàng, đã đặt tôi trên ngai của Đa-vít, cha tôi, xây dựng một nhà cho tôi, nói rằng, A-đô-ni-gia phải bị xử tử hôm nay.”
25 Vua Sa-lô-môn truyền lịnh cho Bê-na-gia, con trai Giê-hô-gia-đa. Bê-na-gia đến giết A-đô-ni-gia A-đô-ni-gia chết.
26 Vua truyền cho thầy tế lễ A-bia-tha: “Hãy về A-na-tốt, nơi sản nghiệp ngươi, ngươi đáng chết. Nhưng hôm nay ta không giết ngươi, ngươi khiêng rương của Chúa Hằng Hữu trước mặt Đa-vít, cha ta, ngươi chia sẻ những khổ cực cha ta đã gánh chịu.”
27 Vậy, Sa-lô-môn đuổi A-bia-tha đi, không cho làm thầy tế lễ truớc mặt Chúa nữa, hầu cho lời của Chúa đã phán tại Si-lô về gia tộc của thầy tế lễ Hê-li được ứng nghiệm.
28 Khi tin nầy đến tai Giô-áp, Giô-áp đã ủng hộ A-đô-ni-gia, ông không ủng hộ Áp-sa-lôm, thì ông liền trốn đến Đền Tạm của Chúa nắm lấy sừng góc bàn thờ.
29 Người ta tâu với vua Sa-lô-môn rằng: “Giô-áp đã trốn đến Đền Tạm của Chúa, kìa ông ấy đang nắm lấy sừng góc bàn thờ.”Sa-lô-môn truyền cho Bê-na-gia, con trai Giê-hô-gia-đa rằng: “Hãy đi, giết hắn đi.”
30 Vậy Bê-na-gia đến Đền Tạm của Chúa nói với ông: “Vua truyền rằng: Ông hãy ra khỏi nơi đó.”Nhưng Giô-áp đáp: “Không. Ta sẽ chết đây.”Bê-na-gia về tâu lại cho vua: “Tôi nói với Giô-áp thế nầy, ông ấy đã đáp lại thế kia.”
31 Vua phán: “Hãy làm y như ông ấy đã nói. Hãy giết ông ấy đem chôn ông ấy đi. Như thế ta nhà cha ta sẽ được cất khỏi máu tội Giô-áp đã làm chảy ra cớ.
32 Chúa sẽ báo trả những hành động đẫm máu lại trên đầu ông ấy. Bởi vì, trong khi cha ta Đa-vít không biết, thì ông ấy đã tấn công giết chết hai người ngay lành tốt hơn ông ấy. Đó Áp-ne, con trai Nê-rơ, chỉ huy quân đội Y-sơ-ra-ên, A-ma-sa, con trai Giê-the, chỉ huy quân đội Giu-đa.
33 Vậy máu của họ sẽ đổ lại trên đầu của Giô-áp trên đầu của dòng dõi ông ấy đời đời; nhưng Đa-vít dòng dõi người, cùng nhà người, ngôi nước người sẽ được bình an từ nơi Chúa mãi mãi.”
34 Vậy Bê-na-gia, con trai Giê-hô-gia-đa, đi lên, đánh hạ Giô-áp giết chết ông ta. Người ta chôn ông ta tại nhà ông, gần sa mạc.
35 Vua đặt Bê-na-gia, con trai Giê-hô-gia-đa, chỉ huy quân đội thay cho Giô-áp, vua cũng đặt thầy tế lễ Xa-đốc thay thế chức vụ của A-bia-tha.
36 Sau đó vua truyền cho Si-mê-i vào chầu phán: “Hãy cất cho ngươi một cái nhà trong Giê-ru-sa-lem đó. Chớ đi ra khỏi đó để đi đây đi đó.
37 ngươi khá biết rằng hễ ngày nào ngươi ra khỏi đó vượt qua khỏi khe Kít-rôn thì ngươi chắc sẽ chết. Máu của ngươi sẽ đổ lại trên đầu ngươi.”
38 Si-mê-i tâu với vua: “Lời của hoàng thượng thật chí lý. Hoàng thượng chúa của hạ thần đã truyền dạy thế nào, hạ thần sẽ làm y như vậy.” Vậy Si-mê-i sống Giê-ru-sa-lem lâu ngày.
39 Nhưng sau ba năm, hai đầy tớ của Si-mê-i bỏ trốn đến A-kích, con trai Ma-a-ca, vua của Gát. Người ta báo cho Si-mê-i rằng: “Kìa, các đầy tớ của ông đang tại Gát.”
40 Si-mê-i liền chỗi dậy, thắng lừa, đi đến Gát, gặp A-kích để tìm các đầy tớ của ông. Vậy Si-mê-i đi đến Gát bắt các đầy tớ của ông về.
41 Khi vua Sa-lô-môn được tâu rằng Si-mê-i đã rời Giê-ru-sa-lem đi đến Gát đã trở về,
42 vua cho gọi Si-mê-i vào nói với ông: “Có phải ta đã bắt ngươi thề trước mặt Chúa cảnh cáo ngươi rằng: ‘Ngày nào ngươi rời khỏi Giê-ru-sa-lem đi đây đi đó thì ngươi chắc sẽ chết sao?’ Ngươi đã nói với ta rằng: ‘Lời vua nói rất đúng. Tôi sẽ tuân theo.’
43 Thế tại sao ngươi không vâng giữ lời ngươi đã thề trước mặt CHÚA tuân theo lệnh ta đã truyền cho ngươi?”
44 Vua lại nói tiếp với Si-mê-i: “Ngươi đã biết lòng ngươi cũng đã quá những việc ác ngươi đã làm cho Đa-vít, cha ta. Bây giờ Chúa sẽ báo trả cho ngươi những việc ác ngươi đã làm.
45 Nhưng vua Sa-lô-môn sẽ được ban phước, ngôi của Đa-vít sẽ tồn tại cách vững bền trước mặt CHÚA đến đời đời.”
46 Đoạn, vua truyền lịnh cho Bê-na-gia, con trai Giê-hô-gia-đa. Ông ấy đi đánh hạ Si-mê-i Si-mê-i chết.Bấy giờ vương quốc được thiết lập vững vàng trong tay Sa-lô-môn.